Cũng như nhiều bà mẹ khác, tôi bận bịu với đủ thứ như công việc, nhà cửa, nội ngoại, hàng xóm, các mối quan hệ và chăm sóc con cái. Một ngày của tôi luôn bắt đầu từ 5 giờ sáng đến 11 giờ đêm, tất cả cũng chỉ là kiếm tiền hòng mong cho con cái được nuôi dưỡng trong điều kiện tốt nhất.
Cả hai vợ chồng tôi đều làm công chức bình thường ở một xã nhỏ, cày cật, tiết kiệm mãi cũng chỉ đủ làm một ngôi nhà nhỏ nhỏ và ki cóp để có khoản để dành nuôi nấng con cái. Ngoài giờ làm ở cơ quan, khi về nhà tôi còn tranh thủ đủ thứ, rau cỏ, cám bã, lợn gà tất cả cũng chỉ vì mưu sinh.
Tôi có hai đứa con, một đứa con trai đang học đại học năm đầu, còn đứa con gái thứ hai đang học lớp 8. Đi đến đâu tôi cũng được mọi người khen ngợi về một gia đình hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn, tôi cũng lấy làm hãnh diện lắm. Nhưng tất cả chỉ là lớp vỏ mà tôi không hề biết rằng những cơn sóng ngầm đang nổi lên trong chính gia đình của tôi với đứa con gái nhỏ 14 tuổi.
Quả thật, tôi cũng đã nhiều tuổi so với mấy cái trên mạng xã hội như facebook, zalo, skyper hay những gì đó tôi đã được đọc nhiều trên báo chứ chưa bao giờ tham gia. Chồng tôi thì càng không, ngoài công việc anh cũng như tôi, tham gia đánh cầu, thể dục đôi lúc có tụ tập uống chút bia, còn lại lao về nhà cùng vợ tăng gia thêm chút thu nhập. Có lẽ chính vì vậy mà chúng tôi thiếu quan tâm tới con cái.
Mãi đến đợt vừa rồi, khi mà trong cơ quan tôi có một công chức trẻ mới vào làm, với quan điểm phải “phổ cập” facebook, cô bé tự nguyện lập cho mỗi người một cái rồi nhiệt tình hướng dẫn mọi người cách sử dụng. Tôi lắc đầu phản đối kịch liệt, bởi tôi cho rằng “Mình không phù hợp, mình không có thời gian”, nhưng cô bé đó nói một câu làm tôi giật mình “Không phải vào facebook để phí thời gian, mà vào facebook để biết con mình đang làm gì ở thế giới ảo cô ạ!”.
Quả thật, tôi thấy con gái tôi và bạn bè nó nhiều lần đề cập đến facebook nhưng tôi chẳng mấy quan tâm, cho rằng đó là thứ linh tinh của bọn trẻ con, đôi lúc tôi nghĩ rằng mình đủ bận bịu rồi chẳng có hơi sức đâu quan tâm mấy cái vớ vẩn ấy. Tôi cũng tò mò muốn biết con gái mình đang làm những gì. Sau một thời gian mày mò học cách sử dụng, cuối cùng với cái tên giả, với hình ảnh giả sau một thời gian dài chờ đợi tôi cũng được con gái mình chấp nhận lời mời kết bạn.
Sau khi lời mời kết bạn của tôi được chấp nhận thì tôi mới thấy một loạt những ngôn từ tục tĩu, những hình ảnh phản cảm hiện lên. Thì ra, con tôi chỉ chia sẻ những thứ ấy với bạn bè của nó. Nào là việc tôi cấm nó đi chơi, nó cũng viết một đoạn dài những lời lẽ xúc phạm không mấy hay dành cho mẹ nó, rồi hình ảnh nó mặc độc chiếc váy ngủ chụp tự sướng, những lời yêu đương, vợ vợ, chồng chồng với một cậu bạn nào đó kèm theo những hình ảnh ôm ấp, hôn hít thân mật, những lời xúc phạm giáo viên mà nó vô tư viết trên trang cá nhân.
Đọc tỉ mỉ từng dòng trạng thái, đọc hết một loạt những bình luận ở dưới, tôi thấy bạn bè của nó đa số cũng đều đồng tình ủng hộ và thi nhau xúc phạm gia đình, thầy cô của chúng. Tôi cảm thấy sợ, không biết trẻ con bây giờ sao có thể tùy tiện như vậy được?
Tôi choáng váng, chưa bao giờ tôi nghĩ đứa con luôn tỏ ra ngoan ngoãn của tôi có một thế giới khác đáng sợ như vậy. Hàng ngày vợ chồng tôi cặm cụi đi làm, nuôi con lớn ăn học đại học đã rất tốn kém, lại nuôi đứa bé chuẩn bị cũng sắp bước vào cấp ba rồi. Còn phải tích cóp số tiền chuẩn bị chúng ra trường, lo công ăn việc làm, nhà cửa, cưới xin… Rất nhiều thứ chúng tôi sẽ phải lo lắng, phải tính toán, phải vất vả để nuôi con cái ăn học, vậy mà con tôi không hiểu.
Giờ đây, tôi thật sự không biết phải xử lý làm sao với đứa con gái 14 tuổi của mình nữa, rõ ràng nó đang đi sai đường và càng ngày càng trở nên khó kiểm soát, khó dạy bảo. Tôi biết rằng con tôi như ngày hôm nay cũng là do vợ chồng tôi quá mải mê chạy theo việc kiếm tiền mà không quan tâm đầy đủ tới con cái, hơn nữa cũng một phần là do chủ quan, quá tin tưởng vào con cái.
Tôi muốn viết ra việc này để mong những người làm cha, làm mẹ đừng như vợ chồng tôi chỉ vì quá mải mê kiếm tiền mà quên quan tâm tới con cái. Chúng tôi cứ nghĩ rằng cặm cụi làm việc, hy sinh cho con thì con sẽ hiểu cho bố mẹ, và chúng sai nếu chúng không biết đến công ơn cha mẹ. Nhưng quả thật, để mặc chúng phải nhận ra chữ hiếu là điều rất khó nếu không có sự gần gũi, gợi mở của cha mẹ. Tôi mong mọi người đừng như tôi, để giờ đây sẽ rất khó khăn để đưa con gái tôi trở lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét