Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

XIN LỖI ANH YÊU EM (ĐỌC XONG ĐỪNG KHÓC NHE NHÉ)

Năm đó, cậu ta 17 tuổi, còn cô gái 16 tuổi. Họ cùng học chung một ngôi trường, cùng một lớp học.
Cậu là một anh chàng phá phách, suốt ngày nhàn rỗi. Cô là phần tử ham học trong lớp, thành tích ưu tú, thi cử luôn xếp vào top 5 người. Cậu ta cũng khá đẹp trai, tuy nhiên học tập không tốt lắm, nhưng lại rất thông minh. Cô ấy rất đáng yêu, nhiều người mến, trong lớp lại có rất nhiều người để ý.
Họ là bạn bè, nhưng cậu ta thích cô gái, cậu không hiểu được cảm giác của mình đối với cô ấy, chỉ là bất chợt muốn nhìn thấy cô , vừa mới gặp đây thôi, nhưng lại không ngừng nghĩ về cô; Thường vô duyên vô cớ đăng nhập vào QQ, nhìn chăm chăm vào cái biểu tượng QQ đang off của cô gái, rồi nhấn nút thoát; Bắt đầu nhìn thấy cô gái nhưng lại không dám bắt chuyện hoặc không biết nên nói gì nữa;
Cô gái buồn, cậu ta cũng sẽ buồn; Cô gái vui, cậu ta cũng vì thế mà vui. không lẽ cậu đã yêu cô gái đó rồi ưh………..
Cô gái phát hiện hành động khác thường của cậu trai , nhưng cô không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì, cứ ngỡ nhà của cậu trai xảy ra chuyện gì mới tỏ ra như thế, qua một thời gian thì sẽ khác thôi…….
Càng về lâu, cậu trai càng phát hiện mình đã yêu cô gái, vào học không nhịn được phải quay đầu lại nhìn cô gái, hầu như nó đã thành thói quen trong cuộc sống của cậu vậy. Cô gái vẫn không hiểu được, cứ mỗi lần hỏi chuyện cậu, cậu ta chỉ hướng mắt ra ngoài nhìn xa xa, đáy mắt thoáng hiện vẻ thất vọng, trong lòng cứ mãi âm ỉ vô số lần nói lên câu “tôi thích em” , tiếc rằng cô gái không nghe được.
Vào một đêm, cậu ta và một người bạn trong lớp đang gọi điện thoại, vô tình biết được số điện thoại của cô gái, cậu ta rất hứng khởi, nói qua loa vài câu rồi cúp máy ngay, ngay sau đó liền gọi cho cô ấy…..
“Alo ?”
“……………………..”
Cậu nghe thấy giọng của cô ấy, đột nhiên quên mất phải nói cái gì.
“Ai vậy ?”
“Cậu đoán đi ?”
Cô gái nói tên của một người con trai trong lớp học, cậu ta rất thất vọng vì cô gái không đoán ra là cậu.
“Haha…….. sao mới đoán mà đã đoán đúng rồi !”
Cậu ta muốn mượn tên người bạn đó để dò thám trong lòng cô gái thật ra có để ý đối tượng nào hay không.

Truyện tình: giọt máu đêm tân hôn

“Hì…….. Có chuyện gì không hả ?”
“Mình……… mình………”
“Gì hả ?”
“uhm……. mình”
“Cậu sao vậy ?”
“Mình thích cậu, cậu có thể làm bạn gái của mình hay không ?”
“Hả ?”
“Mình nghiêm túc đó.”
“…………..”
“Được không hả ?”
“Hãy cho mình suy nghĩ chút đã.”
“OK, lát nữa mình sẽ gọi lại cho cậu.”
“uhm……..”
Mười phút sau cậu ta gọi lại cho cô gái.
“Hi, cậu suy nghĩ đến đâu rồi ?”
“Mình nghĩ tốt nhất chúng ta hãy là bạn.”
“Thật không thể chấp nhận mình ưh ?”
“…………….”
“Vậy được rồi, chúng ta hãy là bạn vậy, mình cúp máy đây.”
Cô gái nằm trên giường, nghĩ lại mình cự tuyệt người con trai ấy, cậu ta nhất định sẽ rất buồn, đêm đó cô ngủ không được.
Còn khi ấy, cậu ta không biết rằng, mình muốn biết trong lòng người con gái thích ai, lại lấy chuyện ấy đùa vui quá chớn
Ngày hôm sau, cậu ta lên lớp học như thường lệ. Lúc tan học, cô gái đột nhiên nhào tới chỗ ngồi của cậu ta với vẻ mặt đỏ ngầu, đá thật mạnh vào gốc ghế của cậu ta . “Cậu cảm thấy như vậy vui lắm àh ?” Thì ra cô gái thông qua những người bạn mà biết được số điện thoại của cậu ta, và biết được hết tất cả………
Cậu ngồi lặng trên ghế, đôi mắt vô thần, cậu biết mình đã làm sai, đùa vui quá chớn rồi, Nhưng, đã quá muộn. Cô gái giận, chỉ vì cậu nói dối cô ấy, cô gái đã vì thế mà khóc nhiều lần.
Mấy ngày rồi, cô gái không nói chuyện với cậu, một câu trách móc cũng không. Xem ra, cô gái thật sự đã bị tổn thương, sự tổn thương rất là nặng.
Cậu ta thất thần và cứ luôn tự trách mình, muốn gọi điện cho cô gái, nhưng cô ấy không bắt máy. Cậu ta gửi tin nhắn cho cô.
“Xin lỗi, mình không cố ý đâu, thật đó, cho mình xin lỗi nhé, có thể tha thứ cho mình được không ?”
Cô gái không trả lời, cậu không nản chí, gửi tiếp một dòng tin nhắn cho cô ấy.
“Mình biết cậu rất là giận, đừng vì thế mà bỏ mặc mình. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, hãy tha thứ cho mình nhé !”
Cậu ta nóng ruột đợi chờ. Rất lâu sau đó, chuông điện thoại reo lên, cậu ta mừng như điên cầm điện thoại lên, quả nhiên là cô ấy.

Ảo thuật nhả khói ra lá bài quá đỉnh, ảo thuật bài hay nhất

“Nếu như một lời xin lỗi thì cần đến cảnh sát làm gì nữa hả ? Ai cũng có thể giết người trước, rồi nói lời xin lỗi với người ta ưh ! Vì vậy, lời xin lỗi của cậu mình không chấp nhận, chỉ là không muốn nói chuyện với cậu thôi!”
Cậu ta rất vui, dù cho cô gái không tha thứ cho cậu, chí ít cô gái đã quan tâm đến mình.
Từ buổi đó, ngày nào cậu cũng gửi một tin nhắn cho cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho cậu. Không cần biết cô gái có trả lời hay không, cậu cũng luôn kiên trì. Còn cô gái ngày nào cũng nhận được một tin nhắn, đó là do cậu ta gửi lại, dù cho hoàn cảnh nào cũng không thay đổi
Hai tháng trôi qua, dần dần đã trở thành thói quen trong cuộc sống của cô gái, đó là thói quen mỗi ngày nhận một dòng tin nhắn với lời nhắn xin lỗi và mong tha thứ của cậu ấy. Cũng có thể nói rằng, cô gái đã có thói quen có cậu ấy chăng……..
Vào một ngày nọ, cậu trai không đến lớp, cậu ta xin nghĩ, nhưng cô gái vẫn nhận được tin nhắn do cậu gửi đến. Vì thế cô gái không nghĩ nhiều đến việc đó. Nhưng cứ liên tiếp thế, cậu ta đã không đến lớp hai tuần rồi, cô gái phát hiện những ngày không có mặt cậu, rất tẻ nhạt, như thể cả thế giới mất đi màu sắc vậy, cho dù đều đều ngày nào cũng nhận được tin nhắn của cậu, không nhìn thấy cậu, trái tim như rất cô đơn rất trống vắng. Cô liền gọi điện cho cậu ta, nhưng không ai bắt máy, ngay sau đó cô liền gửi tin nhắn cho cậu ấy.
“Cậu đang ở đâu ? Cậu sao vậy ? Tại sao không đến lớp hả ?”
Cậu ta rất lâu vẫn không trả lời, cô giờ mới biết rằng chờ đợi tin nhắn là cần phải có dũng khí và sự nhẫn nại rất lớn. Từ lúc trước đến giờ, ngày nào cô cũng nhận tin nhắn của cậu mà không có một lần nào trả lời cả, cũng không khó đoán được, ngày nào cậu ta cũng ngốc nghếch chờ đợi dòng tin nhắn hồi âm của cô……
Đến tối, cuối cùng cô gái đã nhận được tin nhắn của cậu ta : “Xin lỗi, đã bắt cậu đợi lâu giờ mới trả lời tin nhắn, chắc cậu đợi lâu lắm rồi phải không hả? Xin lỗi nhé, gần đây nhà mình phát sinh một số chuyện, nên không thể đến lớp. Sức khỏe tốt chứ hả ? Nhớ cậu thật……….. ” Cô gái rơi nước mắt, cô không hiểu vì sao mình lại khóc, vì ai mà khóc, chỉ là tự nhiên muốn khóc đấy thôi, vì có một người con trai đối xử với cô như thế!
Mười ngày lại trôi qua, trong mười ngày ấy không có cậu ấy. Cuối cùng cô gái nhịn không được phải đi kiếm cậu ta, vì cô biết, mình đã yêu cậu ấy rồi !
Cô gái vội vã đi kiếm cậu ta. Nơi cậu ấy thích nhất; Địa điểm cậu ta thường hay tới mỗi khi buồn; tiệm internet cậu thường hay lui tới; địa phận bí mật của cậu ta; những nơi có thể đến được cô gái đều không bỏ qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cậu ta đâu, cô gái cảm giác trong lòng có điều gì đó bất ổn.
Một người bạn nói với cô gái biết, cậu ta có một cô em gái đang học cùng trường. Không lâu sau, cô gái đã tìm được em gái của cậu ấy. Hỏi đến cậu ta, em gái cậu ấy nghẹn ngào khóc, nói sẽ dẫn cô gái về nhà thì sẽ biết rõ mọi chuyện. Cô gái theo cô bé về đến nhà cậu ta, bước vào phòng của cậu ấy, cô bé chỉ vào một lá thư đang để trên bàn học, sau đó từ trong cặp lấy ra một chiếc điện thoại : “Còn cái này, giờ giao hết cho chị”. Nói xong, cô bé lẳng lặng rời khỏi phòng……..
Cô gái bước đến gần chiếc bàn, rung rẩy mở lá thư ra xem.
“Xin lỗi, sau này không thể ở bên cạnh cậu được rồi ! Những ngày không đi học, mình không khỏe lắm, đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói chỉ còn sống được một tháng. Thật có lỗi cái ngày cậu gửi tin nhắn cho mình rất lâu mới trả lời. Thật ra cậu vừa mới gửi tới là mình đã thấy rồi, chỉ vì mình phát hiện ngày thường có thể thoải mái nhấn nút điện thoại giờ lại trở nên khó khăn đến thế với mình. Mình đã phí thời gian rất lâu sau đó cuối cùng mới hoàn thành xong……… Xin lỗi nhé……
Cũng may cậu không tha thứ cho mình, nếu không……. Haha……. Nhưng thôi không còn quan trọng nữa.
Mình nhờ em gái mình mỗi ngày gửi đến cậu một dòng tin nhắn khi mình ra đi, về tin nhắn, mình đã nhắn sẵn hết rồi, đề phòng bất trắc đó mà…. Hihi…..
Hãy hứa với mình là không được buồn! Những ngày không có mình, cậu phải vui vẻ đó!  
Thật ra, mình yêu thầm cậu lâu lắm rồi, không nói cho cậu biết thôi…….. Tiếc rằng chưa thể nói thành lời, đã khiến cậu giận rồi ! Và một khi phạm lỗi thì chỉ có chết!
Xin lỗi nhé, chuyện đó mình thật sự không phải cố ý đâu, mình chỉ muốn biết cậu thích ai, vì…… mình thích cậu.
Hihi……… Những điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Cậu đó, nhất định phải chú ý đến sức khỏe, trời lạnh phải mặc thêm áo vào………….”
Mở chiếc điện thoại ra, cô gái mở hộp thư nháp ra xem, trong đó lưu trữ tất cả 435 dòng tin nhắn, tất cả dùng để chuẩn bị gửi cho cô gái.
Cô gái lặng người đi và ngã phịch xuống đất, đau khổ không cất thành tiếng………

Truyện: Em chết...anh sẽ hạnh phúc !

- sao Uyên cứ lẽo đẽo theo anh vậy hả?
- dạ…..em….em muốn biết anh đi đâu
- về nhà đi, muộn rồi, Gì sẽ lo lắng lắm đấy
- thế còn anh?
- Anh…anh muốn đi tìm cô ấy
Tôi sững người im lặng chẳng thể nói nổi 1 câu, trong cái lạnh xé da thịt của mùa đông đà lạt thì lòng tôi cũng bị xé tan tàn. Tôi đứng đây, giữa rừng thông bao la bát ngát nhìn bóng anh khuất dần rồi biết mất trong bóng đen ấy. Tôi nghe thấy có tiếng khóc…..không phải anh….không phải tôi…….mà là 3 tâm hồn chúng ta cùng nấc lên những tiếng thổn thúc vì người mình yêu!
Một ngày trong quá khứ…………..
- anh Huy nè
- uhm
- nếu Thảo không yêu anh nữa anh có buồn không?
- Thảo nói vớ vẩn gì vậy, sao lại không yêu anh nữa?
- Em chỉ ví dụ thôi mà
- Ví dụ cũng không được, em nợ anh cả cuộc đời này đấy biết chưa
- Hjhj em biết rồi, ngốc của em
- Ai là đồ ngốc hả????
- Là anh đó……..hjjhj……đố anh đuổi kịp em ……lêu lêu
Họ như thế đấy, vui vẻ biết mấy. Còn tôi, 1 kẻ thất bại trong tình yêu, vừa đáng thương lại vừa đáng ghét, tôi yêu anh Huy, yêu từ khi còn là 1 cô bé, nhưng tôi chỉ biết nhìn anh hạnh phúc bên 1 người khác vì tôi nhớ anh đã từng nói rằng : “hạnh phúc của anh là làm cho người anh yêu được vui vẻ” còn hạnh phúc với tôi là nhìn anh được hạnh phúc…..
- alo
- chị Thảo đây Uyên
- dạ, có chuyện gì thế chị
- chị muốn nói chuyện với em 1 lát, được không?
- Ah….um….được chị
- Em ra quán café cũ nhé
- Vâng ạ
Tôi lo lắng không biết lí do chị ấy gặp tôi là gì……càng lo lắng hơn liệu có chuyện gì xảy ra giữa chị và anh Huy không
- chào chị, em đến trễ
- không sao, chị mới tới thôi
- có chuyện gì sao chị, nhìn sắc mặt chị không được tốt ạ
- uhm, em nè, giúp chị 1 chuyện được không
- dạ, chị cứ nói, nếu được em sẽ giúp
- yêu Huy giùm chị nhé
tôi sững cả người, nuốt ngụm cafe đắng ghét trong miệng, tôi nhìn chị. Chị chỉ im lặng, có lẽ tôi hiểu được điều gì đó, trời ơi, chị yêu anh ấy còn hơn cả tôi…….và chúa ơi, chị có lẽ không sống nổi mất, chị bị ung thư tủy……là tủy đó……tôi chỉ biết ngồi im nhìn chị khóc…..khóc ra cả máu ……..
rồi chị và anh Huy chia tay nhau trong 1 ngày mùa đông lạnh giá.
- anh nè
- uhm, sao em
- mình chia tay đi anh
- em, em lại đùa nữa hả?
- không lần này là thật, em hết yêu anh rồi, kiếm mãi cũng chẳng còn lí do gì để yêu anh
- anh…anh đã làm gì sai?
- Không, là em sai, sai vì nói yêu anh, sai vì gặp anh nên hãy để em sửa sai nhé
- Anh, anh không muốn, thảo à
Chị đi, nhìn dáng chị trong chiếc áo len dài và khăn choàng kín cổ tôi thấy lo, sợ chị không thể vượt qua tất cả, nhưng tôi còn sợ hơn nữa chị à, sợ anh ấy, anh ấy sẽ chết trước khi chị chết………tôi sợ………
- alo uyên hả, chị được sống rồi em ơi, có tủy hợp với chị rồi….chị được cứu rồi
- vậy sao chị, chúc mừng chị nhé, vậy là chị phải yêu anh Huy giùm em đó
- uh, chị sẽ yêu anh ấy …..yêu bù những ngày chị không gặp nữa
- chúc mừng chị nhé, em bận rồi, không nói với chị nữa
- uh, chào em nhé, cô bé
một năm sau, chị trở về với tình yêu của chị
- anh huy nè, mình đi thăm bé uyên nhé
- uhm, để anh dẫn em đi
………………
- sao lại mua hoa cúc trắng vậy anh?
- Hoa của người chết mà em
- Anh….anh nói lại đi….nghĩa là sao?
- Con bé chết rồi
- Tại sao chứ
- Nó hiến tủy cho ai đó nhưng vì sức khỏe quá yếu nên không vượt qua được thì phải, từ bé nó đã hay bệnh rồi, anh cũng không rõ, lúc đó anh đau khổ chuyện tình cảm nên bỏ bê con bé, nó mất hơn 1 tháng anh mới nghe cô nhi viện nói….
- Em….em….
- Kìa mộ nó kìa
Trong khu vườn thông âm u lạnh lẽo, một ngôi mộ nhỏ nằm lặng im giữa muôn ngàn rêu phong ,cỏ dại. Một nụ cười thật tươi với đôi mắt sáng rỡ trên bia….và tên tôi trên đó. Tôi đã chờ đợi rất lâu ngày lại được thấy 2 người nắm tay nhau……giờ thì xin chị……yêu anh ấy giùm tôi những ngày tháng còn lại ……….
Khói bay ấm cả ngôi mộ hạnh phúc…….một người ngả đầu vào vai 1 người bước đi…..ánh mắt ai phía sau trào dâng nước mắt rồi biến mất…….tất cả tình yêu giờ đổi lại là làn khói tang tóc……..và tất cả suy nghĩ của em đã là hạnh phúc của anh rồi….yêu anh …..

Yêu thương là điều không đơn giản

Yêu thương là điều không đơn giản
Năm 7 tuổi, cậu đi học về tình cờ thấy một cô bé đứng khóc run rẩy vì trước mặt là con chó hung dữ đang gầm gừ. Không chần chừ, cậu vớ lấy cây sao nhét bên hông cặp, chạy đến đánh đuổi con vật rồi cùng cô bé nọ chạy thoát.
Được một đoạn, cả hai dừng lại thở…
"Cám ơn cậu nha!" Cô bé lau nước mắt nói.
"Không có gì. Lần sau cậu đừng đi đường đó nữa. Chó dữ lắm." Cậu dặn dò.
"Nhưng đường về nhà mình chỉ có thể đi qua đó thôi."
Nghe vậy, cậu nhóc đắn do hồi lâu rồi bảo:
"Hay là đến chiều, cậu đứng chờ mình ở đầu đường khi nãy mình sẽ giúp cậu về nhà."
"Thiệt hả? Tuyệt quá! Thế chúng ta làm bạn nhé!"
Cậu cười tươi, gật đầu.
Năm 10 tuổi, cậu nhóc và cô bé đã là đôi bạn thân. Một hôm, cô bé mang sổ liên lạc về khoe bố mẹ vì đạt thành tích cao. Nhưng không may, bố mẹ lại đang cãi nhau. Trong lúc nóng giận, họ đã ném cuốn sổ đi và la mắng con.
Cô bé bật khóc, chạy ra khỏi nhà đến tìm cậu bạn.
Cậu nhóc không ngừng an ủi, chọc cười cô bé.
"Cám ơn cậu vì đã luôn bên mình." Cô bé nói khẽ.
"Bất kể khi nào cậu cần, mình sẽ luôn bên cạnh!" Cậu tuyên bố.
"Vậy… chúng ta hãy hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời!"
Lời đề nghị của cô bé vừa dứt, cậu nhóc đồng ý liền: "Ừ, hứa!"
Năm 14 tuổi, cả hai dần có tình cảm với nhau. Ngày nọ, cô bé bị đám bạn trai cùng lớp bắt nạt. May thay cậu nhóc thấy và lập tức chạy đến bảo vệ cô. Vì chúng quá đông nên cậu bị đập một trận tơi bời.
"Xin lỗi, vì mình mà cậu ra thế này." Cô bé vừa băng bó vết thương cho cậu vừa khóc.
"Có gì đâu, mình ổn. Cậu bị hiếp đáp, dĩ nhiên mình phải bảo vệ." Dù rất đau nhưng cậu cứ cười lớn.
Im lặng một lúc, cô bé khẽ cất tiếng:
"Thế, chúng ta tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời nha?"
Mặt đột nhiên đỏ ửng nhưng cậu vẫn đáp: "Ừm, hứa!"
Năm 18 tuổi, hai người học cùng trường. Vào ngày sinh nhật mình, cậu đã bất ngờ hôn cô.
"Cậu thích không?" Cậu ngập ngừng hỏi.
"Mình chờ nụ hôn này lâu lắm rồi." Cô bẽn lẽn nói.
"Chúng ta sẽ luôn bên nhau, không xa rời!" Cậu nắm tay cô, dịu dàng lặp lại lời hứa.
Cô không đáp chỉ mỉm cười gật đầu.
Năm 23 tuổi, anh cầu hôn cô. Một lễ cưới hạnh phúc diễn ra trong thánh đường. Khi Cha đọc lời thể xong, cả hai cùng đồng thanh.
"Con đồng ý."
Lúc đeo nhẫn cưới vào tay cô, anh hỏi:
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời?"
Cô nở nụ cười thật tươi, trả lời: "Vâng, em hứa!"
Năm 25 tuổi, khi đã là vợ chồng được hai năm, ngày nọ, cô hẹn anh ra và trao lại nhẫn cưới.
"Mình chia tay anh nhé." Cô chậm rãi bảo.
"Tại sao?" Anh vô cùng kinh ngạc.
"Em thật sự xin lỗi! Cảm giác yêu thương em dành cho anh đã không còn như xưa!" Cô cúi đầu, nói thật khẽ.
Khi cô rời khỏi, chàng trai cầm nhẫn cưới trong tay, im lặng rất lâu. Sau đó, anh mỉm cười:
"Tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Hôm ấy, chỉ còn một mình anh hứa.
Năm 26 tuổi, ly dị xong cô quen người yêu mới. Còn anh, vẫn yêu cô. Mỗi ngày, anh đều đứng từ xa quan sát cô nói chuyện vui vẻ với người con trai xa lạ.
Nhìn cô, anh thì thầm: "Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Lúc giận bạn trai, cô ngồi khóc một mình. Anh thấy liền giả làm thú bông đến tặng cô bó hoa và chọc cười.
Trông cảnh người yêu cầm hoa, cười trở lại, trong đầu anh nghĩ:
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Năm 30 tuổi, bạn trai đi xa, cô ở lại một mình. Và anh, biết tin mình bị bệnh nan y.
Mỗi buổi chiều, dù mưa hay nắng, anh đều trốn khỏi bệnh viện đến nơi làm việc chỉ để được nhìn cô. Dù mệt mỏi, anh vẫn âm thầm đi theo để biết rằng, cô đã về nhà an toàn.
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh luôn nói câu đó trước khi quay lưng trở về.
Bệnh trở nặng, bác sĩ bắt anh phải ở trong bệnh viện. Nhưng anh không nghe, tiếp tục ra ngoài vì biết tối nay cô sẽ dự sinh nhật một mình.
Cô ngồi tại quán cafe ăn bánh kem trong nỗi cô đơn. Và cô đã không biết, cách đó mấy chiếc bàn, anh âm thầm bên cô đón sinh nhật.
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh để dành lời hứa năm xưa làm quà cho cô.
Tối đó, anh và cô cùng về muộn.
Năm 32 tuổi, người yêu cô trở về rồi cả hai quyết định kết hôn. Về phía anh, bác sĩ lắc đầu, bảo hết hy vọng. Ngày cuối cùng, mặc cơn đau của bệnh, anh vận đồ thật đẹp đến dự đám cưới lần thứ hai của cô.
Lúc chú rể đeo nhẫn cho cô, anh nở nụ cười:
"Lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời có lẽ anh không thể thực hiện được nữa. Nhưng từ giờ, đã có người thay anh tiếp tục lời hứa đó với em!"
Khi chúc phúc cô xong, anh rời khỏi thánh đường.
Trưa hôm ấy, người ta thấy có một chàng trai chết trong công viên. Anh ngồi trên ghế đá với vẻ mặt thanh thản.
Có những người, lời hứa không mang ý nghĩa gì.
Nhưng cũng có những người, lời hứa là cả cuộc đời.
Và lúc không còn thực hiện được lời hứa đó, cuộc sống của họ sẽ chấm dứt theo.
Tình yêu không chỉ dừng ở "lời hứa" mà còn thể hiện qua việc bạn thực hiện lời hứa trong bao lâu.
Bởi, yêu thương là điều...
... không đơn giản!

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Công sở ồn ào vì mạng xã hội và chuyện "xã hội"!

Đúng là toàn những chuyện chẳng đâu vào đâu, văn phòng của tôi y như một cái bản tin phường với đầy đủ thông tin và hiệu ứng. Thôi thì đủ cả, hỉ nộ ái ố, động vào “nọc” mới thấy “các mợ” văn phòng ghê gớm thế nào.

Tôi còn nhờ cách đây chừng hơn một tháng, trong công ty có những người kiên quyết đòi tẩy chay tất cả những sản phẩm của hàng X, chuyên sản xuất hàng tiêu dùng. Thêm cả loại nước đóng chai Y gì đó cũng thêm vào danh sách. Lý do thì chỉ vì họ sử dụng hình ảnh đại diện mà các cô ấy ghét. Gì mà chuyện cướp chồng, gì mà uống nước ấy vào cũng không rửa sạch cái nhục cướp chồng. Gì mà vì con cái chúng ta nên không uống!
Chuyện nếu chỉ là “chuyện xã hội” thế thôi thì tôi cũng mặc kệ. Nhưng các chị em trong công ty khẩu chiến, công kích lẫn nhau chỉ vì cái chuyện này mới thấy mức độ “trẻ trâu” của dân công sở. Bắt đầu bằng buổi hội nghị của công ty. Chúng tôi xưa nay vẫn dùng nước của hãng Y. Bây giờ một nhóm lồng lộn lên đòi thay bằng hãng A. Nhưng vấn đề, đây là hợp đồng đã ký với nhà cung cấp, và chúng tôi chẳng ai rảnh đến nỗi thảo lại cái hợp đồng lẻ tẻ. Chưa kể đến việc chúng tôi chọn nhãn hàng ấy không vì cái cô gì làm đại diện, thì vì sao chúng tôi phải bỏ cái hợp đồng cung cấp nước vì cô? Tôi nói thực, tôi tưởng là các sản phẩm ấy có thông tin, bằng chứng về độc hại, chứ những cái lý do cá nhân như thế sẽ chẳng làm gì được đâu. Thế mà nghe nói trên mạng xã hội còn cỏ nguyên một group đòi tẩy chay. Hăng quá đấy!
Công sở ồn ào vì mạng xã hội và chuyện
Chuyện chưa nguôi thì cách đây mấy hôm, lại thấy có “người mẹ” (nghe nói thế, chả biết có phải không), đăng lên một status kể xấu một người phụ nữ khác, không quan tâm đến con, để con lang thang vạ vật. Nói chung, tôi thấy người đăng status ấy không hẳn là người xấu, nhưng cái cách mà chị ấy đem chuyện của gia đình người khác lên mạng xã hội và phán xét hơi nhiều yếu tố chủ quan, khiến câu chuyện trở nên phức tạp.

Chưa kể đến những rắc rối có thể gặp phải về pháp luật, thì xét về “tình” cũng thấy người đăng status trên mạng xã hội ấy rất vô duyên, thậm chí rất tiểu nông và tự cho mình cái quyền phán xét hơi nhiều! Nhưng chuyện tiếp theo là công ty tôi nhốn nháo cả lên để chia thành hai phe. Một bên bênh vực chằm chằm người phụ nữ đã “giăng” status, một bên chỉ trích chị ta không tiếc lời và bênh vực phe ngược lại – người phụ nữ (nghe nói) là đã vô trách nhiệm với con. Thậm chí, khủng khiếp hơn, nghe bảo có người đang định kiện chị ta và tước quyền nuôi con của chị ta. “Rồi ai sẽ nuôi đứa bé?” Một người ngạc nhiên lên tiếng. “Thì ai đó có tình thương thật sự”. Tôi phì cười. Thế giới có nhiều những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ lắm rồi, xin các chị đừng làm cho mọi điều trở nên phức tạp! Tập trung lo việc mình đi.
Có thế thôi mà cãi nhau! Có thế thôi mà tranh luận! Có thế thôi mà đuối lý thì đem cả chuyện cá nhân của nhau ra công kích. Kiểu như: “tôi thấy bà đồng tình với cái bà vô trách nhiệm với con là đúng, vì có lần tôi thấy con Cún nhà bà còn bẩn hơn”. Rồi thì: “này này bà đừng có phán xét khi chưa hiểu biết. Con tôi, tôi cho nghịch bẩn một lúc rồi lại tắm. Bà giỏi thì lo giữ chồng bà đi. Mất công đi lên án mấy “con” cướp chồng mà chồng đi theo gái”...

Thế là khóc lóc, thế là lườm nguýt, thế là giận dỗi rồi nói xấu vòng quanh, mà không ai tỉnh táo để nhận ra rằng chuyện trên mạng thì chỉ là trên mạng. Nó được tung ra nhằm mục đích gì, chẳng ai biết được, chỉ có người trong cuộc mới biết, nhưng người ta không hề nói ra. Còn người đọc thì cứ dập dềnh buồn vui theo họ, để họ làm mất thời gian và công sức của mình. Để “họ” phá hoại đi những mối quan hệ vốn đã khó khăn mới gây dựng được của mình. Để “họ” xen vào công sở và trì hoãn đi thời gian làm việc của mình. Để những người xung quanh đánh giá, mình không khác gì một kẻ “lên đồng”.
Thực ra hiệu ứng của truyền thông không thể coi thường. Nhưng có đáng không, khi mà vì nó ta mất nhiều công sức, thời gian đến thế?  

Cách trị sẹo mụn bằng nghệ hiệu quả


Tháng 7 tháng cô hồn và những điều cấm kỵ

"Sang chảnh" với bánh Trung thu rau câu cafe nhân kem sữa phomai

Vị cafe vừa thơm ngát, trong veo với nhân phomai béo ngậy trắng muốt sẽ là điểm nhấn nổi bật trong tiệc phá cỗ trông trăng, một biến tấu lạ mắt nhưng sẽ được lòng tất cả những ai từng nếm thử qua.

Nguyên liệu:

Đủ cho 4 khuôn bánh Trung thu 250g
+ Cà phê đen: 700ml
+ Sữa tươi có đường: 200ml
+ Kem sữa vị phomai: 100ml

+ Đường: 40g
+ Bột thạch rau câu dẻo: 10g
+ 4 khuôn bánh Trung thu, 4 khuôn tròn làm nhân.

Cách làm:

Làm nhân kem sữa phomai
- Cho toàn bộ sữa tươi có đường, kem sữa phomai và 3g bột thạch vào nồi to, khuấy đều cho tan hết bột thạch, cho lên bếp đun sôi lăn tăn thì hạ lửa nhỏ, để sôi trong khoảng 5 phút thì tắt bếp, hớt thật sạch bọt rồi đổ đầy vào 4 khuôn tròn nhỏ, để nguội cho vào tủ lạnh chừng 15 phút cho thạch kem sữa phomai đông hoàn toàn.


- Sau 15 phút các bạn lấy ra khỏi khuôn nhưng vẫn giữ lạnh trong ngăn mát tủ lạnh.

Làm vỏ bánh và cách đổ bánh Trung thu rau câu
- Cho nước cà phê đen vào nồi, thêm đường và 7g bột thạch vào đun nhỏ và hớt thật sạch bọt để thạch cà phê trong.
- Chuẩn bị sẵn khuôn bánh và nhân kem sữa phomai. Đặt khuôn bánh trên khay rộng hoặc mặt phẳng cố định để bánh sau này đều và đẹp.
- Múc thạch cà phê đổ vào khoảng 1/3 khuôn thì dừng lại. Giữ ấm phần thạch còn lại trên bếp.
- Chờ thạch cà phê trong khuôn nguội bớt và bắt đầu se mặt thì nhẹ nhàng cho nhân kem sữa phomai vào chính giữa khuôn.
- Tiếp tục cho thạch cà phê vào phủ kín phần nhân kem sữa phomai, cho đến khi đầy khuôn là được.
- Để thạch nguội rồi cho vào ngăn mát tủ lạnh khoảng 2h để thạch đông cứng và mát lạnh.
- Sau 2h các bạn bỏ bánh Trung thu rau câu ra rồi nhẹ nhàng tách bánh ra khỏi khuôn.
- Cắt miếng vừa ăn và bày lên đĩa là có thể thưởng thức được rồi.
- Những miếng bánh Trung thu với màu đen của cà phê, màu trắng của kem sữa phomai trông rất nhẹ nhàng mà trang nhã đẹp mắt.
- Bánh Trung thu rau câu cà phê nhân kem sữa phomai có thể dùng làm món tráng miệng cực kỳ thanh mát hoặc có thể làm rồi đóng hộp mang đi biếu bố mẹ hay bạn bè trong dịp tết Trung thu sắp tới đảm bảo mọi người sẽ luôn nhớ đến bạn khi thưởng thức.
- Chúc các bạn thành công và ngon miệng với món bánh Trung thu rau câu vị cà phê nhân kem sữa phomai ngon tuyệt này.

Ngược đời chuyện vợ ngoại tình, chồng quỳ xuống van xin vợ quay về

Tôi biết chuyện gia đình nhà chú Thắng từ khi tôi còn là một đứa trẻ lên 10. Cô chú lấy nhau và có một cậu con trai 9 tuổi, gia cảnh khá giả lắm. Cô Nga làm chủ một vựa buôn gạo rất lớn, chú làm cai xây dựng các công trình to nhỏ trong vùng. Từ khi xung quanh nhà cô chú còn mái tranh, mái ngói thì cô chú đã xây được nhà hai tầng với tiện nghi đắt tiền, xe hơi riêng.

Nhìn chung, một gia đình trong mơ của bao người. Bố mẹ tôi đều chơi thân với cô chú, có chuyện vui buồn cô Nga cũng đều đến nhà tâm sự với mẹ tôi, chính thế nên tôi biết hết chuyện nhà cô. Chuyện cũng qua lâu nhưng mỗi khi ai đó luận chuyện ngoại tình của đàn ông đàn bà là tôi lại nhớ đến câu chuyện của gia đình cô chú.
Ngược đời chuyện vợ ngoại tình, chồng quỳ xuống van xin vợ quay về…
Năm ấy, chú Thắng đi làm xa. Cô Nga ở nhà đã ngoại tình với tay lái xe chở thóc nhà mình. Éo le là gã này cũng có vợ con ở quê rồi, lúc đầu hai người còn giấu kín, nhưng giấy làm sao gói được lửa, nhất là đàn bà ngoại tình. Vì thế, chuyện từ âm ỉ bỗng lan ra đầu làng cuối ngõ, cuối cùng chú Thắng phải về nhà để giải quyết.

Cô Nga tối ấy lại sang tâm sự với mẹ tôi “Em chán nó đến tận cổ rồi, cái thằng đàn ông nhu nhược không làm được trò trống gì, mang tiếng làm cai mà toàn bị đọng nợ, mọi thứ đều đến tay em cả. Mà cứ đi tốt đâu đâu xong toàn bị người ta lừa, nói cho mà tỉnh ra thì cứ u mê bảo là mình sống tốt trời phật sẽ thương, thương cái xương không còn. Đàn ông mà cứ ủy mị thế thì sống làm sao được?”.
Mẹ tôi bảo “dù thế nào thì chuyện cô ngoại tình với thằng Núi cũng sai rồi, nếu mà cô bỏ chú thì đã đành, đằng này chồng đi vắng…”
Cô Nga giãy nảy vì không được mẹ tôi bênh vực “cả chị cũng thế nữa! Em có còn tình yêu gì với nó nữa đâu, cuộc sống không khác gì địa ngục, chỉ có ở bên anh Núi em mới được là chính mình, anh quan tâm yêu thương em thực sự, hai đứa em làm việc cũng rất hợp nhau, em cũng sẽ không sống kiểu vụng trộm nữa, em quyết rồi!”.
Mẹ tôi bảo “nhưng còn vợ con người ta ở quê thì sao?” thì cô ấy bảo “anh ý cũng sẽ bỏ vợ đến với em, em sẽ chu cấp tiền cho 2 đứa con anh ý ở quê. Bọn em quyết đến với nhau rồi, không ai có thể ngăn cản được!”.
Ngược đời chuyện vợ ngoại tình, chồng quỳ xuống van xin vợ quay về…
Nói chuyện xong, cô về. Lát sau chú Thắng đến lại tâm tình với bố mẹ tôi chuyện vợ chú như thế và chú muốn bỏ qua tất cả để con chú có bố có mẹ, chú bảo “là em cũng sai, em đi suốt không giúp gì cho vợ nên vợ em mới sinh lòng lang chạ, chứ vợ em cũng không phải loại đàn bà lẳng lơ gì, hai bác bảo ban khuyên nhủ giúp em, em sợ thằng Tùng nó đang lớn, nó thấy bố mẹ bỏ nhau nó lại buồn rồi sinh hư!”.
Tối hôm ấy cô Nga sang nhà tôi đòi ngủ với mẹ tôi vì không muốn ở nhà nhìn mặt chú, lúc cô đến bố mẹ tôi đi đọc kinh Phật chưa về chỉ có tôi ở nhà. Vừa hỏi han dăm ba câu thì chú Thắng cũng xuất hiện, tôi cũng biết chuyện nên đi vào trong nhà để cô chú nói chuyện với nhau ngoài phòng khách.

Tôi thấy chú Thắng quỳ xuống, cầm lấy tay vợ và nói “Anh xin em, là anh sai nên em mới đi theo người ta, anh sẽ bỏ qua tất cả, em về với anh và con…” thế nhưng cô ấy lạnh lùng rũ toẹt một cái rồi hất mặt nhìn chú “bỏ tay tao ra!”. Cái cảnh một người đàn ông có vợ theo trai mà phải quỳ xuống xin lỗi vợ thì thú thực cả đời tôi từ đó cho đến giờ chứng kiến lần đầu tiên và duy nhất. Điều đó khiến tôi hoang mang đến tận bây giờ “có phải chăng chú ấy yêu cô ấy quá? Hay tại chú ấy nhu nhược quá? Hay là lý do nào khác? Rõ ràng là cô ấy ngoại tình cơ mà…”
Sau đêm ấy, cô chú vẫn không ở bên nhau được. Ly hôn, chia đôi căn nhà, chú để lại hết cho vợ con và đi thuê nhà sống cách đó 2km, cô lấy ngay gã Núi kia sau hai tháng, đăng kí chứ không cưới. Thằng Tùng ở với mẹ nhưng cứ mò sang bố cả ngày rồi cuối cùng nó vác ba lô đòi sang ở cùng bố vì không thích gã bố dượng.

Mọi chuyện lắng xuống, ai cũng chấp nhận một tình trạng mới là gã lái xe kia là chồng cô Nga, và là hàng xóm mới của chúng tôi. Lần đầu sau ba tháng cưới nhau, cả xóm nghe tiếng hét thất thanh “cứu cứu!” từ nhà cô Nga, ai nấy hốt hoảng chạy sang thì thấy cô Nga mặt mũi bê bết máu, đang bò dưới nền kêu la thảm thiết, gã Núi tay cầm cái điếu cày mắt vằn lên sòng sọc “vợ tao tao dạy, đứa nào vào đây tao đập chết!”.
Có bốn chú hàng xóm to khỏe lao vào khống chế gã Núi, trói tay lại giải lên đồn, mấy cô hàng xóm dìu cô Nga lên giường bôi thuốc rồi hỏi han cơ sự. cô Nga chỉ lặng im không nói, miệng cứ kêu đau rồi khóc…