- sao Uyên cứ lẽo đẽo theo anh vậy hả?
- dạ…..em….em muốn biết anh đi đâu
- về nhà đi, muộn rồi, Gì sẽ lo lắng lắm đấy
- thế còn anh?
- Anh…anh muốn đi tìm cô ấy
Tôi sững người im lặng chẳng thể nói nổi 1 câu, trong cái lạnh xé da thịt của mùa đông đà lạt thì lòng tôi cũng bị xé tan tàn. Tôi đứng đây, giữa rừng thông bao la bát ngát nhìn bóng anh khuất dần rồi biết mất trong bóng đen ấy. Tôi nghe thấy có tiếng khóc…..không phải anh….không phải tôi…….mà là 3 tâm hồn chúng ta cùng nấc lên những tiếng thổn thúc vì người mình yêu!
Một ngày trong quá khứ…………..
- anh Huy nè
- uhm
- nếu Thảo không yêu anh nữa anh có buồn không?
- Thảo nói vớ vẩn gì vậy, sao lại không yêu anh nữa?
- Em chỉ ví dụ thôi mà
- Ví dụ cũng không được, em nợ anh cả cuộc đời này đấy biết chưa
- Hjhj em biết rồi, ngốc của em
- Ai là đồ ngốc hả????
- Là anh đó……..hjjhj……đố anh đuổi kịp em ……lêu lêu
Họ như thế đấy, vui vẻ biết mấy. Còn tôi, 1 kẻ thất bại trong tình yêu, vừa đáng thương lại vừa đáng ghét, tôi yêu anh Huy, yêu từ khi còn là 1 cô bé, nhưng tôi chỉ biết nhìn anh hạnh phúc bên 1 người khác vì tôi nhớ anh đã từng nói rằng : “hạnh phúc của anh là làm cho người anh yêu được vui vẻ” còn hạnh phúc với tôi là nhìn anh được hạnh phúc…..
- alo
- chị Thảo đây Uyên
- dạ, có chuyện gì thế chị
- chị muốn nói chuyện với em 1 lát, được không?
- Ah….um….được chị
- Em ra quán café cũ nhé
- Vâng ạ
Tôi lo lắng không biết lí do chị ấy gặp tôi là gì……càng lo lắng hơn liệu có chuyện gì xảy ra giữa chị và anh Huy không
- chào chị, em đến trễ
- không sao, chị mới tới thôi
- có chuyện gì sao chị, nhìn sắc mặt chị không được tốt ạ
- uhm, em nè, giúp chị 1 chuyện được không
- dạ, chị cứ nói, nếu được em sẽ giúp
- yêu Huy giùm chị nhé
tôi sững cả người, nuốt ngụm cafe đắng ghét trong miệng, tôi nhìn chị. Chị chỉ im lặng, có lẽ tôi hiểu được điều gì đó, trời ơi, chị yêu anh ấy còn hơn cả tôi…….và chúa ơi, chị có lẽ không sống nổi mất, chị bị ung thư tủy……là tủy đó……tôi chỉ biết ngồi im nhìn chị khóc…..khóc ra cả máu ……..
rồi chị và anh Huy chia tay nhau trong 1 ngày mùa đông lạnh giá.
- anh nè
- uhm, sao em
- mình chia tay đi anh
- em, em lại đùa nữa hả?
- không lần này là thật, em hết yêu anh rồi, kiếm mãi cũng chẳng còn lí do gì để yêu anh
- anh…anh đã làm gì sai?
- Không, là em sai, sai vì nói yêu anh, sai vì gặp anh nên hãy để em sửa sai nhé
- Anh, anh không muốn, thảo à
Chị đi, nhìn dáng chị trong chiếc áo len dài và khăn choàng kín cổ tôi thấy lo, sợ chị không thể vượt qua tất cả, nhưng tôi còn sợ hơn nữa chị à, sợ anh ấy, anh ấy sẽ chết trước khi chị chết………tôi sợ………
- alo uyên hả, chị được sống rồi em ơi, có tủy hợp với chị rồi….chị được cứu rồi
- vậy sao chị, chúc mừng chị nhé, vậy là chị phải yêu anh Huy giùm em đó
- uh, chị sẽ yêu anh ấy …..yêu bù những ngày chị không gặp nữa
- chúc mừng chị nhé, em bận rồi, không nói với chị nữa
- uh, chào em nhé, cô bé
một năm sau, chị trở về với tình yêu của chị
- anh huy nè, mình đi thăm bé uyên nhé
- uhm, để anh dẫn em đi
………………
- sao lại mua hoa cúc trắng vậy anh?
- Hoa của người chết mà em
- Anh….anh nói lại đi….nghĩa là sao?
- Con bé chết rồi
- Tại sao chứ
- Nó hiến tủy cho ai đó nhưng vì sức khỏe quá yếu nên không vượt qua được thì phải, từ bé nó đã hay bệnh rồi, anh cũng không rõ, lúc đó anh đau khổ chuyện tình cảm nên bỏ bê con bé, nó mất hơn 1 tháng anh mới nghe cô nhi viện nói….
- Em….em….
- Kìa mộ nó kìa
Trong khu vườn thông âm u lạnh lẽo, một ngôi mộ nhỏ nằm lặng im giữa muôn ngàn rêu phong ,cỏ dại. Một nụ cười thật tươi với đôi mắt sáng rỡ trên bia….và tên tôi trên đó. Tôi đã chờ đợi rất lâu ngày lại được thấy 2 người nắm tay nhau……giờ thì xin chị……yêu anh ấy giùm tôi những ngày tháng còn lại ……….
Khói bay ấm cả ngôi mộ hạnh phúc…….một người ngả đầu vào vai 1 người bước đi…..ánh mắt ai phía sau trào dâng nước mắt rồi biến mất…….tất cả tình yêu giờ đổi lại là làn khói tang tóc……..và tất cả suy nghĩ của em đã là hạnh phúc của anh rồi….yêu anh …..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét